suỵt anh ơi phang em nhân viên xinh đẹp, sóc hết lòng hết dạ thì bây giờ lại hiện ra một con người như thế này. “Tao chưa bao giờ chạm vào người nói một lần nào… Vậy mà…” Phúc bờ môi run rẩy, nó nói trong sự tuyệt vọng vô cùng. “Cuộc sống mà… Không còn đứa này thì còn đứa khác. Bộ mày nghĩ chỉ có một con nhỏ đó là con gái thôi hả. Việc của mày bây giờ đó chính là đối mặt và vượt qua sự thật này.” Đức ngồi bên cạnh khuyên nhủ. “Tao vượt qua như thế nào đây?” Phúc khẽ cười, woa! trưởng phòng phang em nhân viên mông cong nụ cười đầy sự thất vọng. “Nhậu một chầu là quên thôi. Nó có con